Mệnh lệnh trái tim

Đó là chia sẻ của Bác sĩ CKI Hoàng Thị Đường- Trưởng khoa Truyền nhiễm, Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bắc Kạn- người trực tiếp tham gia chống dịch tại Bệnh viện Dã chiến số 11 TP. Hồ Chí Minh.

Bác sĩ Hoàng Thị Đường viết: Là bác sĩ đang công tác tại Khoa Truyền nhiễm, Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bắc Kạn, công việc hằng ngày của tôi là bác sĩ điều trị, đồng thời quản lý khoa, chăm sóc sức khỏe cho người bệnh là nhiệm vụ thiêng liêng của người thầy thuốc, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào đều cần làm tròn trách nhiệm của người thầy thuốc.

Bác sĩ Đường chăm sóc bệnh nhân tại bệnh viện
Bác sĩ Đường chăm sóc bệnh nhân tại Bệnh viện Dã chiến số 11, TP. Hồ Chí Minh.

Tôi đang theo học lớp CKII- Khóa 33, Trường Đại học Y Hà Nội, chỉ còn vài tháng nữa là thi tốt nghiệp và bảo vệ luận văn ra trường. Đây cũng là thời điểm dịch bệnh Covid-19 đang diễn biến căng thẳng tại TP. Hồ Chí Minh. Theo lời kêu gọi của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng gửi đồng bào, đồng chí, chiến sĩ cả nước và đồng bào ta ở nước ngoài về công tác phòng, chống đại dịch Covid-19, bản thân đang công tác trong ngành Y tế, hơn ai hết tôi thấu hiểu sự khó khăn về nhân lực y tế nên tôi tình nguyện tham gia Đoàn công tác của tỉnh giúp TP. Hồ Chí Minh chống dịch. 

Trước tình hình bệnh dịch diễn biến phức tạp, tôi nghĩ khi đã khoác trên mình chiếc áo blouse trắng thiêng liêng thì cần làm trọn trách nhiệm lời thề Hippocrates. Tôi không một chút do dự đăng ký để vào TP. Hồ Chí Minh chống dịch. Khi có danh sách vào tâm dịch cả gia đình và bạn bè ngỡ ngàng. Mọi người thắc mắc vì sao sắp thi tốt nghiệp rồi mà tôi vẫn đăng ký vào tâm dịch, đi vào đó biết bao giờ mới được về... Nhưng tôi nghĩ lẽ ra mình cần đăng ký sớm bởi tôi hiểu rõ, người bệnh hiện đang rất cần mình, TP. Hồ Chí Minh và các tỉnh phía Nam đang cần hỗ trợ nhân lực.

aa
Bác sĩ Đường kiểm tra sức khỏe bệnh nhân.

Ngày tiễn đoàn vào TP. Hồ Chí Minh, gia đình bạn bè nhìn nhau nghẹn ngào mà không nói được gì, nhưng trong lòng tôi hiểu, tất cả mọi người đang hướng chúng tôi. Họ luôn là động lực, là  hậu phương vững chắc để chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ.

Khi đặt chân đến Bệnh viện Dã chiến số 11 thuộc Thủ Đức, TP. Hồ Chí Minh là lúc 19h tối 06/8/2021. Chúng tôi làm các thủ tục cần thiết trước khi nhận chỗ nghỉ ngơi, test nhanh Covid-19, khi đã có kết quả âm tính, chúng tôi di chuyển về chỗ nghỉ. Cảnh Bệnh viện Dã chiến ban đêm với hàng nghìn bệnh nhân đang điều trị mà yên ắng đến lạ kỳ. Cảm xúc thật khó tả, ánh sáng của các buồng bệnh chiếu sáng cả khu bệnh viện. Ánh sáng khi chưa có dịch bệnh là niềm tự hào, nhưng giờ đây trong tôi chỉ muốn làm sao để các phòng điều trị ánh sáng tắt dần hết bởi khi đó dịch bệnh đã được khống chế và sẽ lại thắp sáng ánh điện lung linh của các hộ dân sinh sống yên bình, ngày đó sẽ thật hạnh phúc biết bao.

Ngày hôm sau, chuẩn bị mọi việc cần thiết, như cắt tóc, chuẩn bị trang phục... tôi bắt đầu vào công việc tại Khoa Cấp cứu. Điều trị người bệnh Covid-19 đòi hỏi phải khẩn trương, nhanh chóng, nhưng cũng cần phải chuẩn xác trong từng thao tác và quy trình, bởi chỉ một thao tác rất nhỏ, nhưng sai quy trình, hoặc quần áo bảo hộ bị rách, hở... thì có thể bị nhiễm vi rút bất kỳ lúc nào...

aa
Làm việc không kể ngày đêm.

Công việc bận rộn liên tục, bản thân tôi cũng không để ý hôm nay là thứ mấy, ngày mấy, bời vì khi đã vào điều trị, không kể ngày đêm, hay ngày nghỉ. Ngày Tết độc lập 02/9 năm nay có một chút man mác, se lòng, khi chúng tôi đón Tết không cùng gia đình, xung quanh là bệnh nhân Covid-19. Mỗi giây phút nhìn người bệnh suy hô hấp, thở rất khó khăn, tôi cùng đồng nghiệp đã can thiệp hỗ trợ hô hấp kịp thời, nhưng bệnh tiến triển quá nhanh, phải chuyển sang Bệnh viện hồi sức Covid-19..., mới thấy rằng cuộc chiến này thật sự khốc liệt.

Đối với một bác sĩ nữ, có con nhỏ, khi vào trong tâm dịch cũng không biết được ngày nào sẽ về, tôi cũng rất nhớ chồng, các con, gia đình, bạn bè, đồng nghiệp. Ngày hôm nay các con sẽ ra sao khi không có mẹ ở bên chăm sóc, hướng dẫn trong học tập... đêm đêm con gọi "mẹ ơi!"; “bao giờ mẹ mới được về”, tôi chỉ biết giấu đi những giọt nước mắt vì nhớ con; mẹ sẽ về sớm thôi! Nhưng hơn ai hết tôi hiểu rằng cuộc chiến này còn kéo dài…

Cũng có những niềm vui nhân đôi khi thấy người bệnh được ra viện, nhưng cũng có những mất mát, từ người bệnh, người thân hoặc chính từ đồng nghiệp của mình trong lúc thực hiện nhiệm vụ chẳng may bị nhiễm. Hỏi buồn không? Có chứ, buồn vì mất mát, buồn vì dịch bệnh quá tàn ác, cướp đi bao sinh mạng, làm đảo lộn cuộc sống người dân, nhưng điều đó lại càng thôi thúc chúng tôi ý chí chiến đấu. Tôi tin sớm thôi Việt Nam ta sẽ chiến thắng được dịch bệnh Covid-19./. 

Việt Bắc - theo nhật ký của Bác sĩ Đường

Xem thêm